Nông môn mệnh phụ – c2

            Chương 2

            Trước mắt là một thiếu phụ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tuy rằng trâm gỗ quần vải, nhưng tự nhiên xinh đẹp.

            Nàng ở bên giường ngồi, ôn nhu nói: “Ngọc Chi, trước ăn một chút gì đó đi, con yên tâm, nương sẽ không để cho tổ mẫu bán con đâu!”

            Tống Ngọc Chi mở trừng hai mắt, không có lập tức mở miệng nói chuyện.

            Thiếu phụ kia làm việc rất nhanh nhẹn, vươn tay đỡ nàng lên, đặt một cái gối đệm phía sau nàng, sau đó vươn người ra bưng cái bát đặt ở trên tủ đầu giường.

            Tống Ngọc Chi giương mắt nhìn sang, phát hiện trong bát nước canh trong veo là hoa tỏi non và ớt đỏ trôi bồng bềnh, nổi lên mấy cái hoành thánh nhỏ óng ánh trong suốt.

            Mùi thơm xông vào mũi làm cho dạ dày Tống Ngọc Chi lại rút đau.

            Thiếu phụ dùng cái thìa múc mì hoành thánh, cẩn thận từng li từng tí thổi thổi, lúc này mới đút tới miệng Tống Ngọc Chi.

            Mì hoành thánh nho nhỏ, thế nhưng hương vị cực kỳ ngon, bánh nhân thịt rất có tính đàn hồi, vị rất ngon.

            Thấy Tống Ngọc Chi ngoan ngoãn ăn, thiếu phụ trong mắt vui vẻ, vội lại múc một muỗng thổi thổi, cho Tống Ngọc Chi ăn.

            Lúc này màn cửa bị xốc lên, một nam tử vóc người trung đẳng đi đến, xoa xoa tay đứng ở một bên nhìn.

            Thiếu phụ liếc mắt nhìn hắn, khẩu khí có chút không tốt: “Sao một chút ánh mắt cũng không có? Không biết ngăn cản?”

            Nam tử kia vội đi đến cuối giường ngồi xuống.

            Tống Ngọc Chi uống một ngụm canh, giương mắt nhìn sang, thấy nam tử này chừng ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, da thịt ngăm đen, đang trông mong nhìn mình.

            Nàng rũ mắt xuống, chuyên tâm ăn canh.

            Vương thị đút nàng ăn xong canh còn dư lại, giương mắt nhìn nam tử, hạ giọng nói: “Dựa vào cái gì phải lo cho nhi tử nhà lão nhị đọc sách, muốn bán khuê nữ chúng ta ? Dù sao ta cũng không đồng ý, cùng lắm thì bán ta và khuê nữ đi, dù sao bà bà suốt ngày mắng ta ‘Gà không đẻ trứng!”

            Trần Diệu Tổ cúi đầu xuống, không có lên tiếng.

            Vương thị hận nhất dáng vẻ ngu hiếu lúc này của hắn, lập tức oán hận đưa cái bát không cho hắn: “Cầm chén xuống nhà bếp rửa đi!”

            Đợi Trần Diệu Tổ cầm bát đi ra, Vương thị ôm Ngọc Chi vào trong lòng, ôn nhu nói: “Ngọc Chi, khuê nữ của ta, con yên tâm, nương chắc chắn che chở cho con!”

            Ngọc Chi đầu tiên là cả người cứng ngắc, tiếp theo chậm rãi buông lỏng trong mùi thơm mang theo mùi xà phòng của Vương thị.

            Vương thị ôm nữ nhi nhỏ gầy, nghĩ đến cha mẹ chồng bất công, nhà lão nhị ích kỷ và trượng phu ngu hiếu, cái mũi một hồi chua xót, nhưng trong lòng càng kiên cường, thấp giọng nói: “Bây giờ chi phí sinh hoạt trong nhà đều dựa vào cha con mổ heo bán thịt kiếm tiền, ta bất cứ giá nào cũng sẽ không để yên, ta không tin, cha con thật đúng là có thể nhẫn tâm đến mức này.”

            Ngọc Chi duỗi ra cánh tay, ôm lấy Vương thị, nhẹ nhàng nói: “Nương, đừng bán con. . .”

            Kiếp trước nàng mới mười tuổi đã bị tổ mẫu bán đi, những khổ sở đã trải qua thật sự nghĩ lại mà kinh. . .

            Vương thị dùng sức ôm lấy nữ nhi, ngữ khí kiên định: “Yên tâm đi, con của ta!”

            Tống Ngọc Chi đợi Vương thị buông lỏng nàng ra, lúc này mới thử thăm dò: “Nương, năm nay là năm nào?”

            Ánh mắt của nàng vẫn nhìn Vương thị, trái tim đập bịch bịch — nàng sợ nhất chính là sẽ không còn được gặp lại con của mình!

            Trong đầu hiện ra khuôn mặt đáng yêu của nhi tử Lâm Thấm, nhớ tới Lâm Thấm nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm giống như ngó sen, trái tim Tống Ngọc Chi co rút thành một đoàn, đều sắp không thể thở nổi nữa rồi.

            Vương thị buông nữ nhi ra, đứng dậy cầm quần áo Ngọc Chi, miệng nói: “Năm nay a. . . Năm nay là Thừa An hai mươi năm, đúng, chính là hai mươi năm!”

            Tống Ngọc Chi nghe vậy, trong lòng buông lỏng: thì ra mới trôi qua mười năm, A Thấm cũng mười sáu tuổi rồi. . .

            Nghĩ đến có lẽ còn có thể nhìn thấy nhi tử A Thấm, trong lòng Tống Ngọc Chi  vui mừng vô hạn, thầm nghĩ: hôm nay chuyện khẩn yếu nhất là phải hỏi thăm tình huống của nhi tử, chuyện còn lại ngược lại là phải trước buông xuống một chút!

            Vương thị nhanh nhẹn giúp nữ nhi mặc quần áo tử tế, lại chải cho Ngọc Chi búi tóc trái đào, trong miệng nói dông dài: “Cha con đã ra quầy rồi, chờ một lát con và nương cũng cùng đi, nương lo lắng để con ở nhà một mình với đám người lang tâm cẩu phế kia. . .”

            Trượng phu không ở bên cạnh, nàng không có cố kỵ, nói chuyện lớn mật rất nhiều.

            Ngọc Chi liên tục chuyên chú nghe Vương thị nói chuyện, trong đầu cắt tỉa tình huống trong nhà.

            Vương thị chải hai búi tóc cho nữ nhi, dùng dây lụa đỏ thẫm cột chắc, lại lấy cái áo màu hồng đào hơi cũ bảo Ngọc Chi mặc vào, buộc lại váy trắng giặt đến ố vàng cho nàng, lúc này mới mang theo nàng ra ngoài cửa phòng.

            Ra đến bên ngoài, nhìn chung sáng sủa hơn chút ít, Ngọc Chi lúc này mới nhìn rõ vị nương này của mình, phát hiện nàng dáng người cao gầy, da thịt hơi đen, mặt trái xoan, mắt to, ngày thường có chút xinh đẹp, trên người mặc bối tử màu tím giặt đến trắng bệch, váy buộc dải lụa trắng, nhìn rất là gọn gàng.

            Lúc đi qua viện, Ngọc Chi phát hiện trong sân có hai gốc đào, trên cành đào mọc ra vô số nụ hoa, nhưng vẫn chưa nở hết, nhánh cây bị gió thổi lung lay, phát ra thanh âm “Ken két”.

            Nàng ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, ý thức được hôm nay đúng là đầu mùa xuân, trời vẫn còn lạnh lắm!

            Cửa sổ nhà chính đóng chặt, không có có một tiếng động.

            Vương thị kéo Ngọc Chi vội vàng ra cửa, ra đến bên ngoài mới hậm hực nói: “Trên đời thật chỉ có bà nội con mới hưởng phúc như vậy thôi, mới năm mươi tuổi, chỉ nằm cái gì cũng không làm, từ sáng đến tối đại sự chính là ăn cơm đi ngủ ngấm ngầm mưu tính người ta!”

            Thấy Vương thị nói thú vị, Ngọc Chi không khỏi mỉm cười.

            Vương thị thấy nữ nhi cười, trong lòng cuối cùng là thoải mái chút ít, dắt Ngọc Chi dọc theo đường lớn trước cửa đi về phía đông.

            Ở ngoài cửa lớn một gia đình, Ngọc Chi nhìn thấy một lùm hoa đón xuân vàng nhạt xào xạc trong gió xuân se lạnh, trong lòng khẽ động, xoay người ngắt một đóa cầm ở trong tay vuốt vuốt.

            Vương thị chân dài, đi được rất nhanh, như một trận gió  kéo Ngọc Chi đi trên đường, thẳng đến sạp hàng thịt heo nhà mình.

            Sạp hàng thịt heo nhà nàng bày ở ven đường, phía trên treo không ít móc sắt, trên móc treo chính là từng miếng thịt heo cắt gọn.

            Trần Diệu Tổ đang cân thịt cho một vị khách hàng, thấy Vương thị dẫn theo khuê nữ tới đây, trên mặt không khỏi mang theo ý cười : “Còn có ít xương đùi chưa có róc xong, nương tử nàng làm tiếp đi!”

            Vương thị đồng ý, trước mang cái ghế tới bảo Ngọc Chi ngồi xuống: “Ngọc Chi, con cái gì đều không cần làm, liền ngồi ở chỗ này cùng cha mẹ!”

            Thu xếp cho nữ nhi xong, nàng cầm lấy tạp dề vây lên, tay cầm dao róc xương, đứng ở nơi đó bận rộn.

            Ngọc Chi nhìn trong chốc lát, liền cũng đứng dậy giúp đỡ.

            Thấy trên thớt bày biện một hàng dao, mỗi cái mài đến sáng loáng, nàng liền chọn cái nhỏ nhất, cầm thanh xương cột sống, thử róc thịt phía trên.

            Vương thị nhìn trong chốc lát, nở nụ cười: “Con của ta, con mà róc sạch sẽ, khách nhân đều sẽ không mua xương sống lưng này đâu !”

            Trần Diệu Tổ nhìn thấy, cũng cười: “Ngọc Chi róc thịt sạch sẽ như vậy, xương sống lưng này sợ là không ai mua!”

            Vương thị liếc hắn một cái: “Vậy thì lấy về nấu canh cho Ngọc Chi uống!”

            Nhưng nàng suy nghĩ một chút, lại nhếch miệng: “Dù cho lấy về nấu canh, bà bà cũng sẽ trước hết để cho Tứ muội và Ngọc Hòa nhà lão tam gặm xương ăn thịt, Ngọc Chi chúng ta cũng chỉ có thể húp miếng canh!”

            Nàng càng nghĩ càng giận, cầm dao dùng sức chém xuống, dao chém trên thớt, phát ra một tiếng vang thật lớn “Phanh”.

            Trần Diệu Tổ không dám hé răng, buồn bực cân thịt dùng dây cỏ trói lại, đưa cho khách nhân.

            Khách nhân kia chính là mẹ mìn Hàn Cửu tẩu trên thị trấn.

            Hàn Cửu tẩu nhận thịt cầm trong tay, cười nhìn Vương thị bắt chuyện: “Vương đại tẩu, ngươi nhưng lại thật có phúc!”

            Vương thị tay cầm đao, không nói tiếng nào tiếp tục róc thịt.

            Hàn Cửu tẩu giống như không có phát hiện Vương thị lãnh đạm, cười tủm tỉm nói: “Vương đại tẩu, Ngọc Chi nhà ngươi sau này tới quý phủ Thủ Bị, ăn gà béo vịt mập, mặc tơ lụa, hảo hảo điều dưỡng vài năm, tương lai lớn chút lại được Thủ Bị lão gia thu vào làm thiếp, nếu là sinh hạ nhất nam bán nữ, nhất định được Thủ Bị lão gia cất nhắc, hai vợ chồng ngươi chẳng phải có phúc?”

            Ngọc Chi giả bộ như chăm chú róc thịt, nhưng lắng tai nghe.

            Nàng hôm nay hai mắt đen thui, chỉ có thể nghe nhiều nhìn nhiều.

            Vương thị nghe đến bực mình, cầm dao nói: “Có phúc? thôi đi, Thủ Bị lão gia lớn bao nhiêu? một người năm mươi tuổi người còn trái tiểu lão bà phải tiểu lão bà, đây là có phúc? Nói như ngươi vậy, vậy liền bán khuê nữ ngươi vào phủ Thủ Bị là được rồi!”

            Hàn Cửu tẩu vốn là người lợi hại, hôm nay bị Vương thị trách móc một trận, vốn muốn mỉa mai lại, nhưng khi nhìn nhìn dao róc xương trắng loá trong tay Vương thị, trong lòng đến cùng có chút sợ, nhếch miệng nói: “Là bà bà nhà ngươi muốn bán khuê nữ ngươi, cũng không phải là ta người trung gian này, ngươi ở chỗ ta tức giận cái gì nha, có bản lĩnh thì về nói với bà bà ngươi đi !”

            Bà ta quẳng xuống những lời này, cầm theo một cân  vênh mặt rời đi.

            Vương thị oán hận nhìn Trần Diệu Tổ giả chết ở một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Diệu Tổ, mẫu thân  muốn bán thì bán muội tử ngươi đi, bớt đánh chủ ý lên khuê nữ ta, bằng không thì ta và bà ta sống chết, mọi người cũng đừng hòng sống!”

            Trần Diệu Tổ không dám tiếp lời, nhặt từng đồng tiền rơi ở trên bàn thịt, thả tiền lại trong hộp.

            Lúc bầu trời tối đen dọn quán, Ngọc Chi đã hiểu tình hình hôm nay không sai biệt lắm.

            Hôm nay đúng là mười lăm tháng hai Thừa An hai mươi năm, họ nàng Trần, nhũ danh là Ngọc Chi, năm nay mười ba tuổi.

            Nhà nàng họ Trần, ở tại trấn nhỏ Tây Hà vùng Tây Bắc Cam Châu Thành Tây, tổ phụ nàng đại danh gọi là Trần Phú Quý, tổ mẫu Cao thị, Trần Phú Quý và Cao thị tổng cộng sinh ra ba nam một nữ.

            Đại Lang Trần Diệu Tổ, cưới vợ Vương thị, chỉ sinh một đứa con gái Ngọc Chi.

            Hai vợ chồng Trần Diệu Tổ ở trên thị trấn bày quầy bán thịt.

            Nhị Lang Trần Diệu Tông, cưới vợ Vũ thị, sinh ra một trai một gái, nhi tử Trần Ngọc Xuyên, năm nay mười hai tuổi, nữ nhi Trần Ngọc Mai, năm nay mười tuổi.

            Trần Diệu Tông làm công trong cửa hàng chỉ thêu ở thị trấn Úy Thị, bởi vì Trần Ngọc Xuyên khảo thi trúng tú tài, ở huyện học đọc sách, bởi vậy người một nhà thuê phòng ở  trong thành cùng với Trần Ngọc Xuyên.

            Tam lang Trần Diệu Văn, cưới vợ Đổng thị, sinh ra môt đứa con trai Trần Ngọc Hòa, năm nay mới năm tuổi.

            Trần gia ở thôn trấn phương Bắc có bảy tám mẫu đất, hôm nay đều là lão Tam Trần Diệu Văn trồng trọt.

            Lão tứ Trần gia là vị cô nương, nhũ danh là Kiều Nương, năm nay mới mười lăm tuổi, luôn luôn nuôi dưỡng yêu kiều, đang làm mai, bởi vậy không dám ra ngoài, sợ khuôn mặt rám đen; không dám làm việc, sợ trên tay mọc kén, chỉ ở trong phòng làm chút ít việc thêu thùa, cùng cha mẹ trò chuyện.

            Một giấc chiêm ba tỉnh lại, từ Tống Ngọc Chi biến thành Trần Ngọc chi, Ngọc Chi rất nhanh liền thích ứng, lặng lẽ tìm cách.

            Không có gì bất ngờ xảy ra, A Thấm của nàng hẳn là còn ở kinh thành làm con tin, nàng cần phải nghĩ biện pháp đi kinh thành, nhưng Cam Châu cách kinh thành ngàn dặm xa, việc này chi bằng chậm rãi tính toán.

Bình luận về bài viết này